Đàn ông có tiền dễ biến chất, đàn bà biến chất dễ có tiền. Con người có tiền rồi dễ sinh thay đổi, biến đổi rồi cũng dễ có tiền.
Tôi vốn ở nhà quê, học đến lớp 12, trượt đại học, thiếu 20 điểm. Chất lượng giảng dạy ở chỗ chúng tôi không ổn. Gia đình nghèo, tôi không thể ôn thi lại được vì nếu không đỗ, tốn tiền gia đình. Trên tôi là một bà chị, dưới là một cô em. Bố mẹ đều là nông dân thứ thiệt. Chỉ cần tôi đỗ được một trường, họ sẽ kham khổ nuôi tôi ăn học. Nhưng sau khi tốt nghiệp, tìm việc đâu có dễ, lại chẳng kiếm được mấy tí, tội gì phải khổ như vậy?
Năm 1988, tôi và mấy người cùng quê tới Bắc Kinh, làm công nhân cho một công ty xây dựng. Nửa năm sau, tôi ngộ ra một điều: Mình giỏi như vậy mà chỉ kiếm được vài đồng bạc thôi sao? Chủ thầu thì kiếm được đầy ra. Anh em đồng hương ở đây rất nhiều, tôi cũng có qua lại với mấy người ở những công trình khác. Tìm hiểu kỹ tình hình cụ thể của từng công trình, coi như điều tra thị trường. Sau đó tôi đi liên hệ với một nhóm anh em đồng hương cùng làm. Cũng rất thuận lợi, cứ như vậy mà dần đi lên. Tất nhiên tiền lương của tôi phát cho anh em nhiều hơn tiền họ nhận được ở công trường.
Giờ đây, tôi đã mang hầu hết các lao động chính ở các thôn quanh quê nhà lên đây. Họ hàng, bạn bè thì khỏi phải nói. Cuối năm ngoái về quê, bà con các thôn đều đốt pháo chào từ đầu thôn. Tôi rất cảm động. Lưu Quân tôi có đức như vậy chăng? Người dân quê tôi rất chất phác, nghèo suốt đời này sang đời khác. Tôi giúp họ giải quyết vấn đề đó, họ cảm tạ tôi. Bốn công trình hiện nay của tôi đều do anh em bạn bè con cái đồng hương làm, rất yên tâm. Tôi chỉ việc đi kiếm quan hệ, mọi việc trên công trường không phải bận tâm.
Đàn ông có tiền dễ biến chất, đàn bà biến chất dễ có tiền. Câu này nghe tưởng đùa nhưng lại đúng vô cùng. Con người có tiền rồi dễ sinh thay đổi, biến đổi rồi cũng dễ có tiền.
Vợ tôi cũng là người cùng thôn, là một cô gái tốt nức tiếng suốt mấy chục dặm, ngoại hình cũng khá, quan trọng là cái nết tốt. Lúc cưới nhau, tôi rất nghèo, cô ấy cũng không coi trọng điều đó, không đòi hỏi một xu tiền cưới. Gia đình họ tứ đại đồng đường cùng sống chung nhưng chưa từng có lời ra tiếng vào. Sau khi lấy tôi, một tay cô ấy lo liệu từ trong ra ngoài. Hồi đó, tôi luôn ở ngoài, cô ấy ở quê, còn làm ruộng, trên phải chăm sóc bố mẹ chồng, dưới phải nuôi con nhỏ. Chúng tôi có hai thằng con trai. Phải thừa nhận, cô ấy thật không dễ dàng.
Bây giờ, chúng tôi là nông dân lên thành phố. Tôi mua một căn hộ lớn, mua xe hơi cho cô ấy, cho hai thằng con học trường tư. Cô ấy lại bận chăm sóc con, đón đưa, nấu cơm, kiểm tra bài tập. Tôi không quản lý chuyện gia đình. Khách khứa từ quê ra đều do cô ấy đón tiếp.
Khi mới vào thành phố, cô ấy chưa quen. Tôi nói, chồng em có tiền rồi, em cũng phải được sống sung sướng. Trước kia phải chịu khổ với anh, bây giờ phải được hưởng phúc. Cô ấy vẫn không nỡ tiêu tiền. Bây giờ những chỗ nổi tiếng trong thành phố, tôi thạo hơn cô ấy rất nhiều. Nếu kể ra là tôi chưa học đại học, chỉ là một anh nông dân ra thành phố, chẳng ai tin. Nom tôi vẫn lừa được, đúng không?
Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với đàn bà không phải vợ mình là vào khoảng năm 93, 94. Để kéo giao dịch, tôi mời người ta tới Hải Nam chơi. Ở Hải Nam rất thoáng, có câu nói: Tới Bắc Kinh mới biết đường quan nhỏ, tới Hải Nam mới biết thân hình xấu. Quả thực đúng như vậy (cười). Lần đầu tiên tôi đi Hải Nam, chỉ lo tiêu tiền, mọi việc khác đều do bạn bè nơi đó sắp xếp. Tối đó chúng tôi tới một tiệm karaoke, mỗi người một cô, tôi mời bạn bè vui chơi thỏa thích. Mọi người đều muốn, lẽ nào tôi lại không? Nhưng tôi thực sự căng thẳng, chưa từng gặp trận nào như vậy. Cô gái ngồi bên cạnh tôi, tôi toát cả mồ hôi, hát không nổi, lại không biết nhảy, chỉ biết uống rượu và lau mồ hôi không ngừng. Cô gái rất nhộn, chọc cho tôi vui, nói tôi chắc còn trai tân.
Hát xong, mọi người muốn thuê phòng, tôi không thể nói không. Khách khứa đều vào phòng hết cả, tôi cũng cố mặt dầy bước vào phòng. Cô gái đi với tôi hình dáng ra sao, tôi không nhìn rõ, chỉ biết là không cao, tròn, nhiều thịt. Tất cả đều do cô ta chủ động: Vặn đèn giường, khóa cửa phòng, cởi quần áo của cô ấy trước, rồi cởi cho tôi, đeo bao vào, rồi nằm bên cạnh. Cô ta vừa kêu rên vừa quằn quại, chẳng mấy chốc đã lôi kéo được tôi. Xong việc, còn an ủi tôi rằng: Anh giai lần đầu tiên hả? Lần đầu ai chẳng vậy, vừa căng thẳng vừa thích thú, nên không kéo dài được lâu. Thân hình anh rắn chắc thế này, nghỉ một lát đi rồi lại tiếp.
Tôi không dám nghỉ ở đó, cũng không dám lần nữa, vội vã mặc quần áo, ra thanh toán, rồi ngồi chờ họ ở đại sảnh. Vừa chờ vừa nghĩ: Mẹ khỉ, mới một tí mà đã mất 150 tệ, tiền kiếm ra dễ thật. Cô ta vừa rên rỉ vừa quằn quại, nom có vẻ sướng thật, nhưng mình lại chẳng có cảm giác gì, còn phải mất tiền nữa. Lỗ quá…
Tôi đợi rất lâu. Những tay đó đều quá điêu luyện, mất nửa ngày mới chịu ló ra, dáng liêu xiêu, lại còn đong đưa với các cô, nom không muốn dứt. Rồi tất cả kéo nhau đi ăn đêm. Mọi người hỏi tôi có phải là lần đầu không, cảm giác ra sao. Tôi đáp, không có cảm giác, chỉ thấy căng thẳng. Họ lại cười, rồi truyền kinh nghiệm cho tôi. Tôi nghe xong, chóng hết cả mặt, còn nhớ lúc đó tôi có hỏi một câu: Liệu có mắc bệnh gì không? Nếu bà xã biết được thì làm thế nào? Mọi người lại cười ầm, kể cho tôi vô số chuyện.
Họ cười, tôi cũng cười theo, mặc dù trong lòng không mấy thoải mái. Tôi mời người ta đi chơi, đi ăn, họ đem lại cho tôi hợp đồng. Hơn nữa, họ không cố ý gây khó khăn cho tôi vì không biết gì về hoàn cảnh gia đình tôi. Bây giờ tôi có thể kể chuyện tiếu lâm cho mọi người nghe rất thoải mái, nhưng thời đó quả thật rất nhạy cảm.
Họ còn nói những chuyện này đối với đàn ông rất bình thường. Đàn ông mà, chơi bời một tí, nhu cầu sinh lý bình thường, cũng giống như đi giải vậy, xong là thôi, không rung động không ảnh hưởng tới gia đình, có gì to tát cơ chứ. Nhất là những người không làm việc trong cơ quan nhà nước như tôi, tóm được nhiều lắm cũng chỉ phạt tiền. Bao nhiêu khu đèn đỏ ở nước ngoài chẳng phải chỉ mở cho đàn ông sao? Đều trở thành những ngành kinh doanh quan trọng?
Hơn nữa các cô gái này lại không có văn hoá, không tài cán gì, cũng không chịu được vất vả khổ sở. Làm việc ở đây một tháng bằng thu nhập cả một năm ở quê nhà. Cậu thế này là chăm sóc việc kinh doanh giùm các cô ấy, có gì mà không tốt?
Họ còn nói trước đây có một giáo sư trường Bắc Đại đã chủ trương một chồng nhiều vợ. Nghe nói ông giáo sư này học vấn rất uyên bác, đã từng du học. Cứ lấy bình trà và chén trà ra so sánh thì đàn ông giống cái bình trà, phụ nữ cái chén trà. Tất nhiên một bình trà phải rót ra được năm, sáu chén.
Nói thật, lúc đó tôi chẳng hiểu gì cả, suốt ngày chỉ nghĩ tới việc kiếm tiền, cũng chưa từng thảo luận về những chuyện này. Nghe họ nói, tôi thấy cũng có lý, tất nhiên là cái lý sự cùn. Nhưng rốt cục chỗ nào không đúng, tôi cũng không nói rõ được, càng không thể tranh luận với họ, chỉ dám cưới mà đứng nghe.
Rồi họ bắt đầu kể những cảm nhận của nhau, khen cô này, cô kia “hàng” tốt, “đồ” của cô này cô nọ chẳng ra gì. Tuy tôi không nắm được nhiều thuật ngữ của họ những cũng hiểu được đại khái. Nghe những câu trêu đùa của họ, tôi cảm thấy rõ ràng từng bộ phận trên cơ thể mình có phản ứng. Ôi, đàn ông ý mà, chẳng có cách nào đâu. Khổng lão phu tử đã chẳng than thở “thực sắc, tính dã” đó sao.
Ăn khuya xong, mọi người về khách sạn. Nhưng trên đường về, họ lại trêu chọc, nói rằng ông chủ Lưu chưa chơi đã, phải sắp xếp lại cho tôi. Tôi từ chối, thôi, các cậu chỉ toàn trêu tớ. Họ nói, đừng làm ra vẻ chính nhân quân tử nữa, gặp người đẹp, ai chả động lòng. Lần sau anh có kinh nghiệm ngay, để tụi em sắp xếp cho. Chúng ta đi chuyến nữa đi, anh cũng phải thả lỏng người mà chơi đã, đừng gò ép mình nữa.
Đêm thứ ba, không hiểu họ dùng cách nào đã lôi được mấy cô gái xinh đẹp về tận khách sạn. Lại còn nói sắp xếp cho tôi một cô vừa xinh vừa “tốt hàng” bắt tôi chờ trong phòng.
Tôi thực tình không thạo khoản này nhưng đã mời mọi người đến chơi, ngại bị chê là lạc hậu. Việc gì phải giữ kẻ nữa, tội gì phải tiêu những đồng tiền oan uổng? Trong tay họ có công trình, tôi phải bắt họ giao việc cho tôi.
Tôi nằm khểnh trên giường xem ti vi, một bộ phim Hồng Kông với rất nhiều cảnh hở hang. Tôi tròn cả mắt, xã hội này đúng là một thế giới đàng điếm, trước đây chỉ nghe nói như vậy, không ngờ đúng thật. Đang nghĩ lung tung, bỗng có tiếng gõ cửa se sẽ. Tim tôi đập loạn xạ, “hàng” đã tới.
Tôi ra mở cửa, kinh ngạc: trước mặt tôi là một cô gái cao, mắt to, da trắng, ăn vận cực hở hang, bầu ngực to chỉ chực bung ra khỏi áo, mùi nước hoa sực nức. Cô ta cười rất tươi rồi tự động đi thẳng vào phòng. Tôi đờ đẫn đóng cửa lại, đi theo sau, giống như một người khách vậy. Tôi cười cười, không biết nên nói gì. Cô ta tự chỉ đạo tôi ngồi xuống, rót nước, châm thuốc rồi sán tới bên cạnh trò chuyên. Còn nhớ cô ta hỏi tôi: Anh giai ơi, trông em có xinh không? Anh có thích em không?
Tôi gật đầu, cố gắng đáp: Xinh, thích.
Tuy tôi sống ở thành phố mấy năm, nhưng phần lớn chỉ làm việc ở công trình. Tiếp xúc với người thành phố không ít, nhưng đều là đi xin người ta giao việc cho tôi. Cuộc sống của những người thành phố thực sự và tôi vẫn có khoảng cách. Phạm vi cuộc sống của tôi chủ yếu vẫn là thôn quê và công trình. Phụ nữ thành phố đối với tôi chẳng khác nào một bức tranh phong cảnh xinh đẹp nhưng xa xăm. Anh em đồng hương làm việc trên công trình thường trêu nhau thử tưởng tượng phụ nữ thành phố ra sao, có gì khác với vợ mình. Nhưng chưa ai từng dám tưởng tượng được ngủ với những phụ nữ sực nức nước hoa. Chúng tôi đổ mồ hôi sôi nước mắt mới cầm được ít tiền còm về giao cho vợ.
Nhưng giờ đây lại có một cô gái thành phố xinh đẹp đang quỳ trước mặt tôi, “phục vụ” cho tôi. Những tư thế, cử chỉ đó tôi chưa từng được biết, cũng chưa từng tưởng tượng ra. Đầu tiên, cô ngậm cho tôi, rồi hướng dẫn tôi thay đổi đủ các tư thế. (Sau này, cô ta kể tên là Tiểu Hồng, từ thành phố khác tới làm công nhưng bị ông chủ lừa, đành phải theo nghề này. Tôi dù ngu cũng biết đó không phải là tên thật, nhưng tôi tin rằng cô ta là người thành phố, chuyện của cô ta phần lớn cũng là thật),
Tối đó, lần đầu tiên tôi thực sự được thưởng thức niềm hoan lạc của tình dục, không gì có thể bì được. Lúc đó mới chợt nhận ra trước đây vợ chồng “nhà quê” quá. Tiểu Hồng khen tôi là người đàn ông khỏe nhất mà cô từng gặp và tôi đã tin.
Tối đó, hầu như chúng tôi thức trắng, không phải không buồn ngủ, mà không thể ngủ nổi vì đều quá hưng phấn. Muốn xong rồi, trò chuyện một lúc lại cao hứng lên…
Thực ra, đối với tôi, ngoài sự hưng phấn về sinh lý còn có sự thoả mãn và hiếu kỳ về tâm lý. Cô gái thành phố xinh đẹp giúp tôi tìm được tự tin. Cô nói: Anh giai ơi, anh khoẻ quá. Anh đẹp trai thật, rất phong độ, nhất định làm được việc lớn. Em đã gặp nhiều người, kể cả đám bạn anh, nhưng không ai bì nổi đâu.
Nhưng dù thế nào đi nữa, lần đi Hải Nam này, quả thực tôi đã mở mắt ra nhiều. Sau khi về, tôi nhận được một hợp đồng từ họ, kiếm chác được không ít. Quan trọng hơn là tôi đã đi vượt ra một bước.
Sau khi về, tôi không ngừng ngẫm nghĩ: Mình làm như vậy liệu có trở thành người xấu không? Có thể tôi rất ấu trĩ, rất nực cười, nhưng lúc đó đúng là tôi nghĩ như vậy. Tôi biết cái đó gọi là chơi điếm, là phạm pháp, rất dễ bị công an bắt. Nhưng rất nhiều người đều chơi vậy, cũng chả thấy ai làm sao. Quốc gia ngày nào cũng kêu gọi chống tham ô hủ bại nhưng khối kẻ bắt trước thả sau, mà có bắt được chúng, người ta cũng bị liên lụy. Hơn nữa, tính chất của loại việc này không mấy nghiêm trọng. Tôi cũng không làm hại tới ai. Sau đó tôi ra nước ngoài, biết được rất nhiều nước cũng thực hiên chính sách kinh doanh lần xanh công khai, xem như một hiện tượng rất phổ biến. Tất nhiên đây không phải là chuyện hay ho gì, chí ít thì cũng bị dằn vặt về đạo đức, cảm thấy có lỗi với gia đình. Nhưng dù sao đi nữa, quả thực nó rất hấp dẫn. Mọi người đều biết chuyện Clinton với Monica Lewinsky phải không? Chúng ta không thảo luận chuyện này nữa, không phải người như tôi muốn hiểu rõ và giải quyết là được. Có điều tôi luôn thấy mình không phải là người xấu, không hại ai, tiêu bằng tiền do mình làm ra, cũng không lợi dụng quyền lực trong tay để làm những việc giao dịch này. Họ cần tiền, tôi có tiền. Họ được nhận tiền, còn tôi được thoả mãn.
Hơn nữa đó còn là nhận thức về chính mình. Tôi là một gã nông dân, không hộ khẩu thành phố. Ở Bắc Kinh, tôi phải làm giấy đăng ký tạm trú (tất nhiên giờ đây hộ khẩu của cả nhà tôi đều ở Bắc Kinh). Tôi kiếm được tiền, còn quay về làm gì? Quay về làm nông dân ư? Tôi không có trình độ đại học, nhưng có thể thuê những người có học vấn chứ?
Người thành phố có gì ghê gớm? Chẳng phải tôi đã ngủ với mấy cô thành phố đó sao? Có lẽ mọi người cho rằng tôi có ý thức nông dân thiển cận, nhưng lúc đó tôi nghĩ như vậy đấy. Tôi là một thằng đàn ông đàng hoàng, chẳng kém cạnh ai, có thể kiếm được tiền, lại còn nhiều hơn lương của những người bình thường. Vậy tại sao tôi không thể sống tử tế ở thành phố, hưởng thụ những người đàn bà đẹp? Tôi có thể biến từ một thằng nông dân trở thành một quý tộc không?
Từ đó, tôi cảm thấy mình như lên một đẳng cấp và luôn nghĩ ngợi về các vấn đề như: Rốt cuộc tôi phải trở thành một con người như thế nào? Muốn sống một cuộc sống ra sao? Như vậy, tôi vừa làm vừa nghĩ vừa học tập, cũng ý thức đọc thêm sách vở, kết giao thêm một số người ở tầng lớp cao hơn.
Sau đó, tôi quen với Lưu Lệ. Cô ấy gây ảnh hưởng rất lớn đối với tôi.
Lưu Lệ là một phụ nữ rất đẹp, rất thông minh, đọc rất nhiều sách vở, cũng rất trẻ trung, là một thạc sĩ. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy tới Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, làm thiết kế xây dựng. Một lần phải tìm người thiết kế, tôi đã quen với cô ấy.
Lần đầu gặp nhau, tôi thấy tự ti ngay. Đúng vậy, tôi cảm thấy cô ấy như một vị thần. Trang phục cô ấy rất kiểu cách, vóc dáng cao ráo, bộ dạng quý phái. Khi cô đi tới bàn làm việc, tôi có cảm giác như đang quay cuồng, phải định thần mãi mới nói chuyện được với cô ấy. Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ như vậy.
Chúng tôi hợp tác rất thuận lợi. Bản thiết kế của cô ấy giúp tôi lấy được một hạng mục lớn. Tôi mời cô đi ăn, tìm cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.
Cô đã từng lập gia đình một lần. Chồng cô là một cán bộ ở thành phố trước đây cô tới làm việc. Anh ta đeo đuổi cô tha thiết, nhưng lấy nhau chẳng bao lâu đã giở trò chim chuột bên ngoài. Lại không có tài cán gì, chỉ biết sống dựa vào vợ. Rồi Lưu Lệ ly dị, không thể ở chốn cũ được nữa mới bỏ tới Bắc Kinh.
Lưu Lệ cũng rất hứng thú về quá khứ của tôi, luôn hỏi đủ thứ. Rất ngưỡng mộ về cuộc sống thời thơ ấu của tôi ở vùng thôn núi, khen rằng những trò thả ngỗng trên con sông nhỏ, chơi cỏ gà trên sườn núi thú vị biết bao. Tôi nói, đặt cô ở đó mấy ngày sống thử xem, chẳng chịu được đâu. Như cái tay trong phim Bên A bên B ấy, cuối cùng chịu không nổi kham khổ, ăn tiệt gà qué của mấy người nông dân. Cô ấy cười, nom thật đẹp. Tôi mê cô ấy mất rồi.
Rồi chúng tôi đến với nhau, tất yếu dẫn đến chuyện ân ái. Cơ thể cô ấy khiến tôi say đắm. Khi cuồng nhiệt bên nhau, tôi luôn có cảm giác chinh phục và thành công. Phải, tôi đã thành công mới có được một phụ nữ hạng nhất kiều diễm, ăn nói nho nhã, cao sang.
Lưu Lệ cũng rất thích tôi. Cô nói, thích cái mùi nguyên sơ trên người tôi, thích sự bướng bỉnh gân guốc luôn chạy ngược dòng của tôi. Những thứ đó thật không dễ tìm. Cô ấy còn khen tôi thông minh, có thể quan hệ bình đẳng với nhiều dạng người. Thú vị hơn là, cô ấy khuyên tôi nên có trách nhiệm với vợ con hơn, phải có lương tâm. Lưu Lệ có một quan điểm rất vui, cho rằng đàn ông và đàn bà trên thế giới này có thể được chia ra thành mấy đẳng cấp. Những thứ kiểu như “đàn ông hạng nhất là trong và ngoài đều có gia đình, đàn ông hạng hai là ngoài gia đình còn có hoa lá”… đều là loại thấp kém. Đàn ông thực sự xuất sắc chính là không hoàn toàn thuộc về một người phụ nữ nào, cần chia sẻ với các phụ nữ xuất sắc khác. Tương tự, người phụ nữ xuất sắc là không hoàn toàn thuộc về một người đàn ông nào, phải chia sẽ với những người đàn ông xuất sắc khác. Cô ấy nói, chẳng phải là biết bao minh tinh phương Tây đã kết hôn bao nhiêu lần đó sao? Elizabeth Taylor đã kết hôn 8 lần mà vẫn quyến rũ. Khi đàn ông hạng nhất và đàn bà hạng nhất đến được với nhau mới trở thành giai thoại nhân gian. Có thể họ không ở bên nhau vĩnh viễn, cuộc sống của họ nhất định có đau khổ, nhưng nhất định cũng rất lãng mạn.
Cô ấy nói, không muốn tôi thề thốt. Giờ đây cô đang có duyên phận cùng vợ tôi chung hưởng một người đàn ông xuất sắc như tôi. Đương nhiên cô ấy cũng tự nhận mình là một phụ nữ xuất sắc. Ông chồng đầu tiên là người bình thường nhưng gia đình lại không thường chút nào, cũng được cái hơn người. Chỉ có người đàn ông thực sự xuất sắc mới có thể chiếm được người phụ nữ thực sự xuất sắc, cũng như ngựa quý chỉ thuộc tay cưỡi giỏi, nếu không, mọi thứ sẽ trở thành bi kịch.
Lưu Lệ giúp tôi rất nhiều, thay da đổi thịt tôi, biến tôi thành một người đàn ông thượng lưu. Đó là điều mà vợ tôi không thể làm được. Quần áo tôi mặc giờ đây đều do Lưu Lệ chọn. Cô ấy cũng góp ý cho tôi rất nhiều về công việc của công ty, giống như một bí thư cao cấp vậy. Tôi cũng đưa cô ấy đến một số cuộc chiêu đãi, rất hãnh diện.
Vợ tôi từng chung lưng đấu cật với tôi trong những tháng ngày gian khổ, nhưng lại không thể giúp được gì cho tôi trong sự nghiệp ngày nay. Tố chất của cô ấy chỉ có vậy, riêng việc cô ấy thích nghi được với cuộc sống thành phố đã không dễ dàng. Tôi cũng không thể yêu cầu cô điều gì hơn, không thể nói một cách vô lương tâm rằng cô ấy không còn sánh được với tôi nữa, rằng phải ly hôn. Lưu Lệ giúp cuộc sống và sự nghiệp của tôi thay đổi về chất, nhưng có lẽ một ngày nào đó, cô ấy sẽ rời bỏ tôi, tìm tổ ấm riêng.
Tôi nghĩ mình thật may mắn: Khi nhỏ, khổ nhiều, nhưng chính cái đói nghèo đó đã rèn luyện tôi. Rồi sau này khi vào thành phố, nhìn thấy thế giới bên ngoài, lại qua nỗ lực khổ luyện, tôi mới trở thành một thành viên trong cái thế giới rực rỡ này. Trong những thời khắc quan trọng, tôi đều gặp được phụ nữ tốt, được quý nhân phù trợ. Giờ đây tôi được hưởng một cuộc sống sung túc, không phải lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền, lại có nhiều phụ nữ vây quanh. Tất nhiên họ chỉ nhòm ngó tới túi tiền của tôi. Đối với tôi, có thể coi đó là một phần của thành công. Thuế cần nộp, tôi đã nộp, món cần quyên góp, tôi đã quyên góp, những thứ cần cống hiến cho quê hương cũng làm xong. Tôi có thể duy trì được quy mô hiện nay, còn vươn lên cao hơn nữa, như kiểu Lý Gia Thành thì lực bất tòng tâm. Vì thế, tôi rất có ý thức hưởng thụ cuộc sống, bù đắp những lúc nghèo đói trước đây. Tất nhiên cũng không quá bê tha, nhưng quả thực tôi đã quan hệ tình dục với không ít các cô gái trẻ đẹp.
Tôi biết, ngoại trừ Lưu Lệ thật lòng giúp đỡ tôi, những phụ nữ đến với tôi chỉ đơn thuần là quan hệ xác thịt và tiền bạc. Tôi đang trong thời kỳ sung sức, lại có tiền, nhưng đến một ngày nào đó, tôi già đi, tổ ấm của tôi vẫn là vợ và quê hương. Tôi đã mua một căn nhà ở quê và cho thuê. Sau này có thể dựa vào mấy cái nhà cho thuê để lấy tiền dưỡng lão.
Có thể những vinh hoa phú quý, những trò trai gái bây giờ rồi cũng như mây bay qua, gốc rễ tôi vẫn nằm ở quê nhà.