Này anh, giấc ngủ đêm nay anh hãy ngủ cho thật sâu nồng. Nếu cần thiết, anh cứ ôm chặt lấy em mà ngủ. Bờ vai này, cơ thể này anh cứ ôm ghì… Vì chỉ có đêm nay thôi, em thuộc về anh. Còn ngày mai, sau giấc ngủ dài của đêm nay, em sẽ tỉnh dậy, tô son điểm phấn để lấy chồng. Ngày mai, em sẽ thành cô dâu của một người đàn ông khác. Vì em không thể cứ mãi ngủ vùi trong giấc mộng tình yêu huyễn hoặc mà anh tạo ra.
Em là cô gái yêu anh hơn cả bản thân mình. Có yêu thì em mới lên giường như người vợ của anh. Nhưng em đợi mãi chẳng thấy một lời cầu hôn như mấy bộ phim em từng xem. Có thể em khờ khạo khi yêu anh vô điều kiện, khi chưa cần một tờ hôn thú mà vẫn tự coi mình như vợ của anh. Nhưng em không ngu ngơ để chờ đợi một điều mà người kia chẳng bao giờ nghĩ tới. Vì thế ngày hôm nay là cuối cùng anh nhé, em sẽ quên anh và lấy chồng như em ao ước.
Em biết người ta sẽ nói em là kẻ phản bội. Mà biết đâu đấy, người ta còn gọi em bằng những tính từ chẳng mấy hay ho. Thì đúng là con gái, đã trao thân cho một người đàn ông, đã gắn bó với ngần ấy năm lại “bỗng dưng lấy chồng” thì chẳng quy cho cái tội: Phụ tình. Nhưng em chẳng quan tâm họ nghĩ gì. Em cũng chẳng quan tâm họ đánh giá ra sao. Em chỉ quan tâm, ngày mai trên chiếc giường, em sẽ nằm với người đàn ông em gọi bằng chồng. Một người chồng thực sự, một người chồng danh chính ngôn thuận, một người chồng được pháp luật thừa nhận, một người chồng không giống như anh – một gã chồng hờ!
Anh có nhớ mình đã yêu nhau bao lâu rồi không? Anh có nhớ em đã bỏ lại phía sau bao năm tuổi xuân không? Chắc anh chẳng nhớ vì nếu nhớ anh đã không bắt em chờ đợi lâu đến thế. Đời người con gái ngắn tựa gang tay mà anh thì đã đi tới tận cùng gang tay ấy, sao anh chẳng cho em một danh phận, sao anh còn mãi bắt em đợi chờ?
Con gái, à mà không, cả em cũng vậy, thường ngốc lắm. Khi yêu là yêu hết mình, là cộng cuộc đời mình với cuộc đời người đó vào làm một. Cứ thế sống, cứ thế trao đi. Cái nhận về đâu phải mơ mộng bạc tiền sa hoa, đâu phải nhung lụa sang giàu, chỉ đơn giản là một câu nói: “Em này, làm vợ anh em nhé!”. Ấy vậy mà chờ mãi, chờ mãi câu nói như hư vô tận chân trời chẳng thể nào cầm nắm được. Nếu thế thì, em quay đầu lại, tìm một thứ gì đó thật gần…
Chắc hắn là anh nghĩ, khi một cô gái đã trút bỏ áo quần trên người xuống để lên giường với gã đàn ông cô ta yêu thì có nghĩa cô ta đã tự trút bỏ quyền được chia tay. Thì cũng dễ hiểu mà, đàn bà bị cái gánh nặng về trinh tiết. Bởi thế khi đã mất đi rồi, họ chỉ biết chạy theo kẻ lấy mất để cầu xin đừng bỏ rơi họ. Chắc vì thế mà bao năm qua anh cứ hồn nhiên yêu mà chẳng một lần nghĩ suy, em đã là cô gái tuổi 30.
Nhưng nếu anh nghĩ thế, thì anh nhầm rồi nhé. Trinh tiết là một điều thiêng liêng mà đàn bà có. Nó là một món quà không phải một hàng hóa. Cô gái có thể tặng nó cho một người đàn ông mà cô ta yêu nhưng không có nghĩa mất đi món quà đó là mất đi mọi quyền con người. Càng đi qua nỗi đau, người ta càng có sức mạnh để đón nhận những điều nặng nề hơn thế. Dù chẳng còn là cô gái trắng trong, người con gái vẫn có thể ngẩng cao đầu mà quay bước, tìm cho mình một hạnh phúc khác. Có chăng là tự cúi đầu lẩm bẩm với chính mình: “Ừ, mình sai lầm khi trao quà nhầm chỗ”.
Anh nói yêu em, nói cần em, thương em nhưng anh chẳng nói sẽ cưới em. Anh bắt em chờ đợi quá lâu. Em đã tặng anh sự trinh trắng của đời mình nhưng thời gian thì ngắn ngủi lắm. Em sợ rằng em sẽ lại sai lầm khi tặng anh nốt những quãng đời còn lại. Vì anh đâu có trân trọng nó. Thế nên em ra đi. Em chẳng cần biết anh hoặc là yêu em, hoặc là vờ yêu em… Cái mà em nhận thấy rõ ràng nhất chỉ là, anh đã không cầu hôn em ở cái thời điểm mà lẽ ra anh phải làm thế nếu anh nghĩ cho em thực sự.
Đêm nay, hãy cứ ôm lấy em vào lòng mà ngủ một giấc thật sâu. Từ ngay mai, chỉ còn mình anh sống trong tình yêu mà bấy lâu nay anh dùng mọi cách để chứng minh nhưng kiên quyết không dùng tới điều dễ dàng nhất là cưới em. Cuộc đời nghiệt ngã, đôi khi phụ nữ lạc đường, quay về sớm vẫn hơn là cố đi tới cùng con đường tối thẫm… Em chờ đợi như thế qua đủ rồi!
Đêm nay, để em ru anh bằng một câu thơ tình oan nghiệt:
"Anh ngủ thêm đi anh
Em phải dậy lấy chồng
Mùa thu vừa rụng lá
Lòng em đã sang Đông.
Đừng cười và đừng khóc
Đừng tin và đừng nghi
Hãy bình thường mà sống
Em lấy… kẻo lỡ thì
Anh bảo rằng rất yêu
Rất thương và rất nhớ
Rất cần nhưng không thể
Cưới em? Chuyện trong thơ.
Chẳng cần phải lí do
Giải thích và phân bua
Chỉ cần anh im lặng
Em đã hiểu: Mình thừa.
Ừ! Thôi em lấy chồng
Chẳng còn gì luyến tiếc
Ừ! Thôi lên xe hoa
Bên chồng mà câm điếc.
Anh cứ ngủ say thôi
Em dậy đeo nhẫn cưới
Kẻ mắt môi cô dâu
Tím ngực buồn rười rượi.
Yêu mà sao lại thế
Thương mà sao vậy anh
Em – đàn bà yếu đuối…
muốn đời mình duyên lành
Nhưng anh đã không thể
Mạnh mẽ để làm chồng
Cởi áo mà không dám
Mặc cho em váy hồng?
Thì thôi anh ngủ đi
Nhắm mắt và câm điếc
Em cười nụ cuối cùng
Giễu đời này quá nghiệt."
Thơ Nồng Nàn Phố
Tác giả: Bồ Công Anh
0 comments:
Post a Comment