Tôi đi công tác liên miên, vợ quản lý gia đình đâu ra đấy, các con tự lo học, lo ăn, mẹ tôi được chăm sóc tốt. Chưa bao giờ vợ đòi phải chia đều tiền bạc hay thời gian chăm mẹ tôi với bà chị dâu.
Tôi thấy lạ lùng khi đa số các bà vợ lúc nói về việc chồng muốn chia tay đều tự ca ngợi rằng mình tốt đẹp về mọi mặt, không có điểm gì để chê, chồng đòi bỏ vợ là tội lỗi đầy mình. Trừ những ông chồng vô học, những hoàn cảnh không điển hình, liệu có phải ông chồng nào cũng đòi bỏ những bà vợ tuyệt vời không? Có thể có nhưng chắc xác suất hiếm lắm. Liệu có phải mọi cuộc tình đều là đổi chác, ngắn ngủi, hay vẫn có những tình yêu thật sự mà đàn ông tìm thấy từ một người phụ nữ khác, điều họ không tìm thấy từ cuộc hôn nhân của mình.
Phụ nữ thường có xu hướng ghen ghét, bài trừ, miệt thị với những người xinh đẹp, thành đạt hơn mình. Lấy vợ xinh đẹp thì cô vợ thường bị soi xét nghi ngờ, bị gán với sự thực dụng ham tiền, biết đâu rằng nhiều bà vợ xấu còn ham tiền hơn cả vợ đẹp. Thực tế phụ nữ cũng như đàn ông, là một xã hội thu nhỏ, vợ có năm bảy đường vợ, phụ nữ có nhiều kiểu, có cô vợ ích kỷ, có cô lại nhân hậu; cô thì khô khan, tình cảm, cô lại có tâm hồn, rồi cô thùng rỗng kêu to, nhạt toẹt, thậm chí có cô nhiều mưu kế, thủ đoạn ác hiểm, đè ép ông chồng đến mức muốn xin ít tiền lo cho mẹ mình đau ốm còn khó. Vậy nên mấy ông bạn thân tôi, không phải ông nào cũng may mắn hạnh phúc và được sống thật, có khi phải gồng lên mà gánh cái vỏ gia đình cho đẹp mặt với xã hội.
Ngay trong nhà tôi, ông anh trai bỏ được bà vợ đầu, cả nhà tôi hoan nghênh. Các con cũng lớn rồi, chúng có mối quan tâm khác ngoài xã hội. Ông anh tôi hy sinh chịu đựng quá lâu (không chỉ mình phụ nữ phải hy sinh trong một cuộc hôn nhân thất bại), ngần ấy lần thẳng thắn đề đạt ly dị là chừng ấy lần bà vợ níu kéo, dọa nạt không sống được. Chưa bỏ được vợ, sống ngột ngạt, bảo ăn cố mặc cố được chứ cố yêu bà vợ vừa xấu vừa ích kỷ thực dụng cũng không dễ.
Chúng ta dạy nhau lý thuyết thì dễ nhưng tình cảm không tuân theo nguyên tắc. Các chị phụ nữ lại không phải là đàn ông nên khó thông cảm lắm, đâu cứ phải là tôi đã đẻ con cho anh, nấu cho anh ăn thì anh phải yêu tôi. Các chị đẻ con cho cả chính các chị nữa đấy chứ, nếu các chị không thích có con thì ai ép được. Không có chồng các chị vẫn phải nấu ăn cho mình, có chồng thêm bát thêm đũa nên đừng kể công để ép chồng phải yêu. Cũng đâu phải cứ ký giấy thì chồng tuyệt nhiên không được bỏ vợ, hoặc các bà vợ không được bỏ chồng, dù cuộc sống tệ hại phải chịu đựng tinh thần?
Chuyện không phải của nhà mình nhưng nhiều người ở đâu tham gia đông đảo, hăng hái lắm, nói ngùn ngụt như đúng rồi, như là ta đây cũng ăn chung mâm, ngủ chung giường với vợ chồng nhà khác vậy. Ai cũng thích phân xử, kết án, bảo anh này không được bỏ vợ, chị kia không được bỏ chồng, không còn tình phải còn nghĩa. Bảo mấy anh chị nói to nhất thử chung sống với cô vợ, anh chồng của nhà khác thì khéo ai cũng đánh bài lảng.
Tôi may mắn lấy được vợ vừa xinh đẹp (trong mắt tôi), vừa giỏi giang, thông minh. Cô ấy thông minh ở chỗ không giữ chồng mà làm cho tôi phải giữ cô ấy. Hơn 20 năm chung sống, khởi nguồn từ một tình yêu đẹp, tôi yêu vợ vì cô ấy luôn đáng yêu, tuyệt nhiên không phải vì trách nhiệm, nghĩa vụ phải yêu. Vợ tôi chẳng bao giờ kể công, vợ bảo không có tôi, không lấy chồng thì cô ấy vẫn lựa chọn có con, vì con cái là hạnh phúc của mình trước đã.
Tôi làm đề án tiến sĩ, vợ thức đêm thức hôm giúp tôi đánh máy, tra cứu nguồn tài liệu giúp. Khi tôi nhận bằng tiến sĩ nước ngoài, mọi người khen có vợ giỏi sướng thật; ra đường vợ nói tôi có chí tiến thủ, tự thân lập thân, thông minh hơn người, có vợ hay không có vợ thì người như tôi thế nào cũng thành đạt. Tôi đi công tác liên miên, vợ quản lý gia đình đâu ra đấy, các con tự lo học, lo ăn, mẹ tôi được chăm sóc tốt. Chưa bao giờ vợ đòi phải chia đều tiền bạc hay thời gian chăm mẹ tôi với bà chị dâu động chút là tiền nong, lo mình thiệt thòi.
Tôi cũng chưa bao giờ phải kèm các con học. Mẹ chúng dạy chúng tự lập từ nhỏ, tự lo học hành, chúng còn biết nấu cháo, thuốc thang chăm sóc lúc tôi đau ốm dù là con trai. Đến giờ cả hai đứa đều xin được học bổng nước ngoài. Vợ chồng tôi lại thành vợ chồng son, cô ấy đi spa, tự chăm sóc bản thân mình rất tốt. Thời chưa có điều kiện đã tìm kiếm, tự chăm sóc nhan sắc bằng biện pháp thiên nhiên, tập thể dục đều nên giờ lại càng trẻ hơn tôi nhiều (dù cô ấy đã kém tôi 10 tuổi).
Vợ nói ngoài xã hội chẳng thiếu phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, cũng chẳng thiếu người có tính cách hay, hơn cô ấy mọi bề (vợ tôi cũng là tiến sĩ), tôi yêu ai thì cứ thẳng thắn nói, cô ấy sẽ ra đi chứ giam giữ gì người không còn tình cảm với mình. Cô ấy còn bảo: Nếu anh cũng yêu họ thì xét cho cùng họ đâu có cướp chồng em, họ chỉ cướp đi cái em không hề có. Cô ấy hài hước cho rằng đàn ông có đầu óc tự lựa chọn, tự quyết định, yêu ai ghét ai là chủ động muốn thế, có phải đồ chơi vô tri vô giác để hai người phụ nữ giằng nhau đâu.
Các bà vợ luôn ảo tưởng rằng chồng mình ngây thơ ngờ nghệch, án binh bất động như củ khoai, chỉ có phụ nữ âm mưu nhảy xổ vào cưỡng ép tình cảm với anh ta. Vợ tôi luôn phản đối gay gắt loại đàn ông vừa thề non hẹn biển, nói yêu thương người tình rồi tối về lại quì mọp xuống chân vợ xin tha thứ. Vợ còn nói ghét nhất đàn ông hèn, không có chí khí, bồ bịch rồi dù có quay lại với vợ thì đã lừa dối, tệ bạc với một người phụ nữ khác, có gì đáng tự hào mà các bà vợ lại đắc thắng đến vậy.
Tính vợ thẳng thắn như thế tôi càng trân trọng và giữ gìn hạnh phúc đang có, biết cô ấy không giống số đông các bà vợ khác, đã nói là làm. Vợ chồng tôi tất nhiên cũng có nhiều lúc sóng gió nhưng nhờ tình yêu, cái gốc vững ban đầu nên mọi chuyện thường được chín bỏ làm mười.
Trở lại câu chuyện anh trai tôi, trong khi sống ly thân đợi ly dị, anh gặp và yêu thương, có tình cảm nghiêm túc với một cô gái, vợ cũ nhất định không ly dị, đem chuyện nhà nói xấu, lên án anh với bạn bè, đồng nghiệp, họ hàng; nhất định lôi "cái nghĩa" ra ép anh phải sống tiếp với mình (chị cũng hiểu hôn nhân không có tình yêu từ đầu, do hai nhà sắp đặt). Chị biết anh tôi thông minh, nhân hậu, có tiền đồ sự nghiệp nên tính toán khi lấy nhau. Lúc kết hôn rồi lại cậy mình là con nhà giàu, luôn muốn “trên cơ” chồng, khẳng định quyền lực của bà vợ, lên mặt chê bai khinh ghét gia đình tôi.
Anh tôi sống nội tâm, tinh tế bao nhiêu thì chị lại thực dụng, thô ráp bấy nhiêu. Lúc ra tòa ly hôn chị dùng “quyền năng của mẹ” cho các con chửi rủa, nhục mạ bố chúng, rồi không quên ôm gần hết số tài sản do bàn tay anh tôi xây dựng bao năm sau hôn nhân. Không thỏa mãn, chị tìm mọi cách để phá hạnh phúc của anh. Đến lúc này mẹ tôi, gia đình tôi phải lên tiếng bảo vệ “người thứ ba” (là chị dâu thứ hai của tôi sau này). Đến giờ sau 10 năm, mẹ tôi đã mất, anh tôi thật sự hạnh phúc với cuộc hôn nhân cùng vợ mới, rồi có thêm hai cháu nữa.
Ai bảo rằng yêu thì đẹp, còn về sống với nhau ai cũng như ai? Đàn ông hay phụ nữ đều có người không hòa hợp, hay hòa hợp với mình ít hay nhiều, nhìn chất lượng cuộc sống tinh thần của anh trai với hai người phụ nữ tôi thấy khác nhau một trời một vực. Các cụ nói "nồi nào úp vung đấy" chẳng sai.
Tôi lan man kể hai câu chuyện để thấy đừng đánh đồng tất cả các bà vợ và những người phụ nữ với nhau. Tôi nghĩ những người phụ nữ thông minh, tinh tế, biết mình biết người thường im lặng, còn lại những chị than vãn kể công, kết án người khác, hiếu thắng, ảo tưởng về mình cũng khó có thể làm đàn ông yêu hơn được. Trong những bài viết có những người phụ nữ quá ghê gớm, hiếu thắng dưới cái mác, cái quyền là bà vợ; có chị còn đắc thắng với quan điểm rằng đàn ông chỉ cơi nới cái toilet, không dám đập đi cái nhà chính, người thứ ba chỉ như cái toilet thôi. Vợ tôi là phụ nữ đọc cũng không đồng tình. Tâm hồn, cách nghĩ thiển cận như thế, bảo sao đàn ông chúng tôi có cảm xúc và yêu thương mấy chị được?
0 comments:
Post a Comment