Friday, January 16, 2015

Làm người nào đó thôi, nhưng đừng làm người xa lạ...

Để ta biết rằng dù ra sao đi nữa, tim ta vẫn yêu, vẫn đập loạn nhịp vì 1 người, chứ chưa phải chết yểu.
Anh này. Em biết là giữa đôi ta sẽ không thể nào có một happy ending được. Dù sao thì tình cảm này cũng chỉ có thể xuất phát từ một phía, vì bên anh còn có cô ấy. Phải chăng là ta tìm đúng người nhưng sai thời điểm. Em sẽ đi mang theo nỗi cô đơn này, nhưng anh có thể nào giúp em làm một việc nho nhỏ không? Hứa rằng, hãy để em làm người nào đó thôi, đừng làm người xa lạ. Em sẽ chẳng đòi hỏi điều gì thêm cả.
Là người nào đó để có thể lặng lẽ đi sau anh hoặc đơn giản chỉ là đứng ở một góc khuất trong cuộc đời anh, sẽ chỉ xuất hiện khi anh cần, cho anh một bờ vaitựa vào, hoặc đưa đôi tay nhỏ bé để kéo anh đứng lên khi anh gục ngã. Xong rồi, em sẽ đi.
Là người nào đó ngồi bên cạnh anh lắng nghe anh huyên thuyên tâm sự về đủ chuyện trên trời dưới đất, rồi lại chuyện học hành, cuộc sống. Anh kể cho em nghe về niềm đam mê của mình, gia đình anh ra sao. Những điều nho nhỏ thôi, biết rằng anh cũng sẽ kể cho những người khác nghe nữa, đặc biệt là cô ấy, nhưng sao em vẫn cảm thấy vui rất nhiều.
Rồi những lúc anh và người đó cãi vã. Là lúc anh kể cho em nghe anh thương và cần cô ấy như thế nào. Em chỉ ngồi đó lặng thinh nghe hết toàn bộ câu chuyện. Khuyên nhủ anh như thế nào và ra sao. Vắt óc ra suy nghĩ cách nào để anh và cô ấy làm hòa. Người ta bảo em ngốc. Nhưng nào có sao, còn hơn là thấy anh buồn, anh đau, em có vui gì. Vẫn bên anh những tháng ngày khó khăn đó, cho đến khi anh nhắn tin bảo anh và người yêu đã làm lành. Em chỉ biết mỉm cười: "Chúc mừng anh." Một cảm xúc khó hiểu lại làm me nhói lòng, em nên buồn hay nên vui đây?
Người nào đó cũng sẽ có một chút quyền gì đó để nhắn tin hỏi thăm, chúc anh một buổi sáng tốt lành, hay là một buổi tối ấm áp. Tin nhắn đó biết là phải đợi rất lâu mới thấy anh trả lời, hoặc có khi máy báo là "đã xem" nhưng lúc lâu sau mới thấy một dòng tin nhắn ngắn ngủ từ anh nói cảm ơn. Dặn lòng là chắc anh bận. Nên cũng không buồn gì lắm. Ít ra còn đỡ hơn người xa lạ phải không anh?
Là người nào đó để chí ít ra ta vẫn có thể cho nhau một buổi hẹn, la cà rong chơi. Cho nhau một cái nắm tay rồi cái ôm vội. Cho nhau một bờ vai để gục đầu khi ngủ quên. Rồi sau đó, đêm về, là lúc mỗi người mỗi ngã, anh về với cô ấy, em về với cô đơn. Người nào đó sẽ vẫn ở đây, gửi cho anh niềm vui, đánh đổi nỗi buồn của anh, em gánh lấy. Là người nào đó để còn biết nhớ thương và mong một ngày gặp lại. Để ít ra ta cũng có những cung bậc cảm xúc, những lần tự ngộ nhận về tình yêu ấy. Rồi những lần tưởng như rằng sẽ nắm lấy được cơ hội nhưng rồi lại buông. Lúc vui, lúc buồn, lúc hạnh phúc, rồi lại đau. Để ta biết rằng dù ra sao đi nữa, tim ta vẫn yêu, vẫn đập loạn nhịp vì một người, chứ chưa phải chết yểu.
Vậy anh này, hứa với em... là làm người nào đó thôi, đừng làm người xa lạ. Để sau này ta gặp lại, còn trao nhau một nụ cười. Còn hơn là lướt ngang qua nhau như 2 kẻ chưa từng quen biết.

0 comments:

Post a Comment

Bài tương tự