"Hôn rách mặt mà sao còn nghi ngại? Nhớ điên đầu sao cứ sợ chia tan?". Hãy cứ yêu đi... yêu theo đúng cảm xúc, trái tim dù cho sau nếu có lỡ phải chia tay thì âu cũng là duyên trời đã định, phận người bé nhỏ khó cưỡng lương duyên trời cao.
Có một chàng trai rất yêu một cô gái, họ yêu nhau đã nhiều năm rồi, bỗng một ngày cô gái bỏ anh theo một người con trai khác, chàng trai đau khổ lên chùa hỏi sư thầy: "Tại sao con yêu cô ấy nhiều vậy mà cô ấy vẫn bỏ con mà đi?"
Sư thầy liền cho anh xem một tấm gương trong đó có hình ảnh của một cô gái chết bên lề đường, ai đi qua cũng mặc kệ, duy nhất chỉ có một chàng trai đến đắp cho cô gái chiếc áo rồi cũng bỏ đi... Mãi sau có một chàng trai khác đến và đưa cô gái đi chôn cất. Sư thầy nhìn anh và nói: "Kiếp trước anh chỉ là người đến đắp chiếc áo cho cô gái còn người hiện giờ cô ấy đang bên cạnh chính là người đã chôn cất cô ấy... đó là DUYÊN NỢ. Anh chỉ có duyên với cô ấy thôi. Con người sống có giai đoạn, hết kiếp này nối tiếp kiếp khác. Con người đến với nhau bởi chữ DUYÊN, còn bên nhau bởi chữ NỢ. Nhiều đôi yêu nhau 5, 10 năm nhưng cuối cùng vẫn chia tay. Một trong hai người có tình cảm với người khác, người đời nhìn vào sẽ nói người kia đểu cáng và đáng quên đi nhưng thực ra đó chỉ là người ta đã trả nợ xong và đến lúc phải dời đi."
Thế giới này còn rộng lớn lắm... quen nhau, yêu nhau đã là cái duyên từ kiếp trước. Ở lại bên nhau, nắm tay nhau đến cuối đoạn đường thì không những chỉ cần chữ duyên mà còn thêm cả chữ "nợ". Kiếp trước có duyên nên kiếp này phải trả nợ. Con người ta, mỗi người sinh ra đã có một số mệnh, duyên phận mỗi người cũng đã định từ lúc sinh ra. Có những lương duyên trời đã định sẵn như ván đã đóng thuyền, chẳng cần thời gian một tháng hay một năm, mười tháng hay mười năm, chỉ cần gặp được nhau là sẽ bên nhau trọn đời. Dẫu có tìm đủ lý do để chia tay, có đi xa đến mấy rồi cũng có lúc hai trái tim tìm về với nhau. Nhưng cũng có duyên phận khi mới bắt đầu đã định sẵn phải chia ly. Dù có níu kéo biết bao lần, có những lúc tưởng chừng kết thúc sẽ viên mãn, thì bất ngờ ngày kết cũng là ngày ra đi.
Vậy nên, những trái tim đã từng bị tổn thương mà không dám đứng dậy, hãy thử một lần mở lòng đón nhận lấy cái duyên mới của mình. Có thể là dăm ba duyên nữa, hoặc cũng có thể "của nợ" của bạn đang chờ bạn ở duyên kế tiếp đây thôi.
"Duyên đã đến thì lòng đừng e ngại
E ngại rồi ngoảnh lại duyên đã đi"
Và cả những trái tim đang lầm đường lạc lối, chấp nhận mù quáng một tình yêu đã không còn thuộc về mình - một trái tim đã hướng về một trái tim khác. Hãy buông tha chữ "duyên" cho nhau, để cả hai có thể đi tìm được chữ "nợ" của mình. Bạn nên nhớ, những thứ nếu không phải thuộc về bạn thì bạn có tranh giành, gìn giữ, cất kỹ đến thế nào cũng sẽ không bao giờ ở lại bên bạn đến giây phút cuối cùng.
Xin được trích từ bài viết của bạn Hạc Xanh mà mình rất thích:
"Dẫu buồn nhiều và nuối tiếc thật nhiều, nhưng con hãy tin rằng họ đến là để ra đi, chứ không phải là người ở lại. Nếu là người ở lại, sẽ bên con đến tận cùng, nắm tay con và không bao giờ than thở."
0 comments:
Post a Comment