Một người khi đi qua đủ những cung bậc của tình yêu sẽ hiểu đâu là điều cần buông và cần nắm. Điều quan trọng tôi không nhìn thấy bất kể thứ gì trên tay mình. Sao để nắm? Sao để buông xuôi?
"Anh này. Liệu anh có sẵn sàng mở lòng yêu một ai đó mà biết không có kết quả gì không?"
"Không. Anh không làm việc gì khi anh không có kế hoạch."
"Nhưng đó là tình cảm. Sao có thể lên kế hoạch được chứ?"
"Tình cảm thì cũng điều khiển được."
"Ờ. Bỏ đi, em đã bảo là em ngu ngốc mà..."
Chúng tôi kết thúc câu chuyện lãng xẹt ấy trong những dòng tin bỏ ngỏ. Cũng lâu rồi tôi mới lại thấy mình khủng hoảng và đánh rơi bản thân ở một góc tăm tối nào đó. Biết làm sao để tìm lại chính mình?
Tôi - một người đã có cho mình ít nhiều trải nghiệm. Đã từng yêu và đã từng bị tổn thương - rất nhiều. Tôi đã từng ngỡ mình sẽ chẳng thể thổn thức vì ai đó một lần nào thêm nữa. Hoặc chăng, sẽ chỉ là rong chơi trong những cơn say nắng và sẵn sàng tỉnh dậy bất kể khi nào. Chỉ cho đến khi tôi gặp anh...
Một người khi đi qua đủ những cung bậc của tình yêu sẽ hiểu đâu là điều cần buông và cần nắm. Điều quan trọng tôi không nhìn thấy bất kể thứ gì trên tay mình. Sao để nắm? Sao để buông xuôi?
Anh - một người đàn ông từng trải và lý trí. Sự lý trí của anh khiến tôi đau lòng. Sự từng trải của anh khiến tôi đau đầu. Tôi đã ngỡ mình có thể nhìn thấu vài chuyện và vài phần trong tính cách của một ai đó qua vài lần tiếp xúc. Nhưng với anh, tôi lực bất tòng tâm. Một người bạn mới quen đã hỏi tôi rằng:"Anh tưởng em có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác chứ?"
Tôi có thể sao? Tôi không thể.
Yêu thật lòng có được gì không?
Có lẽ nó như một canh bạc mà bạn là người chơi đã mang chính con tim mình ra đặt cược. Cái nhận về có thể là một con tim khác nhưng cũng có thể là không. Bạn sẽ khóc, sẽ quỵ ngã, sẽ than trách ai đó hoặc đơn giản là căm phẫn với chính bản thân mình. Nhưng bạn vẫn cứ yêu như thế, yêu mặc kệ ngày mai có ra sao. Uhm. Tôi còn đã ngỡ mình mất khả năng yêu một ai đó theo đúng nghĩa. Không phải vì tôi nhớ tới mối tình đầu thuở ngây thơ vụng dại, mà bởi vì tôi đã nghĩ vốn dĩ cảm xúc để không từ lâu đã hoàn toàn có thể chai sạn. Rồi niềm tin sau nhiều chứng kiến đổ vỡ của người khác và chính mình đã bị hư hao. Vậy mà lúc này, tôi vẫn thấy lòng mình thảng thốt vì người ấy. Tôi biết rõ là con đường đó là một con đường cụt vậy mà vẫn cắm đầu lao theo, bất chấp những đớn đau gì đang chờ mình phía trước.
Thôi thì, cứ yêu đi, được gì không quan trọng. Hoặc là tất cả, hoặc là không gì cả. Dù có ra sao cũng chẳng sao.
0 comments:
Post a Comment